Tuấn Anh vừa quay đi được một lát, thì Mimi sực nhớ ra ca giúp việc tối nay của mình. Cô cuống cuồng bước xuống giường, lao ra khỏi bệnh viện trong làn gió lạnh khi đôi chân còn chưa thật sự vững mà quên mất có người đang đi mua đồ ăn về ình. Mimi leo lên chiếc xe bus và mất hút trong lòng phố mùa đông buốt giá.
20 phút sau, Tuấn Anh quay lại. Anh hý hửng xách chiếc cặp lồng đựng đầy cháo đẩy cửa bước vào phòng. Nụ cười trên môi Tuấn Anh tắt ngấm khi trước mặt anh là chiếc giường trống trơn, còn Mimi không một lời nhắn nhủ để lại. Tuấn Anh tìm kiếm một lúc thì thất vọng quay về. Trong lòng anh đầy rẫy những hoài nghi về Mimi mà không sao tìm được đáp án có lý nhất: “Mimi, thật ra cô ấy là ai? Tại sao cô lại không có gia đình, không người thân thích. Tại sao bác sĩ lại nói cô đã trải qua một thảm họa nào đó thật khủng khiếp? Tại sao cô lại hoảng loạn khi tỉnh dậy chỉ có một mình? Và tại sao cô lại rời đi lạ lùng khỏi bệnh viện mà không một lời nhắn nhủ như vậy Mimi?”*****
Tối đó, Mimi vừa kịp tới nơi giúp việc. Cô vội vã bấm chuông vào nhà rồi nhanh chóng giặt giũ, lau dọn. Hôm nay, cô không có việc gì liên quan đến chiếc ban công cả, nhưng chẳng hiểu vì điều gì mà cô cứ muốn bước ra. Và thế là dù đã khá muộn, cô vẫn cố tình nán lại, nhẹ nhàng đẩy cửa tiến ra ngoài cái không gian bé nhỏ ấy. Bầu trời mùa đông đặc quánh, đen và bí ẩn như một chiếc biển hồ. Xa xa, thành phố lấp lánh những ánh đèn vàng buồn bã rủ bóng xuống lòng đường hiu hắt. Vài chiếc giỏ hoa mười giờ đang im lìm trong giấc ngủ. Từng bông đỏ chói đã chúm lại chờ sớm mai phai tàn. Mimi ngắm nhìn và thấy buồn cho cái sắc đẹp ấy, ngắn ngủi và vội vàng. Bừng lên trong phút giờ rồi vội lụi vào úa rũa. Nên người ta thường nói, nhan sắc của đời người chỉ có độ có thì. Tuổi thanh xuân đâu thể là mãi mãi. Cuộc sống thì ngắn ngủi mà bóng tối thì muôn vàn, nên cô cứ còn mãi chới với, còn mãi sợ không được sống hết những năm đẹp nhất của cuộc đời.
Mimi thở dài trong tiếc nuối. Cô quay ra bám lấy lan can và phóng tầm nhìn sang khu nhà đối diện. Một khoảng không hoang lạnh đến vô cùng. Dường như ở đây, chỉ còn lại Mimi, những giỏ mười giờ đã ngủ, từng ánh đèn vàng vọt lưa thưa bên dưới và những làn gió tháng mười giá buốt phủ qua. Mimi thu mình lại, hai tay ôm lấy cơ thể tự sưởi ấm. Cô đang mơ màng tưởng tượng ra thời ấu thơ ngọt ngào bên gia đình thì bên kia thấp thoáng bóng người tiến lại ban công tối lạnh.
Đoán là anh chàng đêm qua nên Mimi thích thú, dường như nỗi buồn tan biến trong tức thì. Mimi hồn nhiên nở nụ cười tươi rói, giơ hai tay lên cao vẫy như reo hò: “Aaaa. Xin chào! Xin chào”.
Không giống như những gì Mimi tưởng tượng, người con trai đêm qua không đáp lại một lời, không đưa tay vẫy gọi. Anh ta thờ ơ rít thuốc, nhả khói một hồi rồi vội vã quay về. Mimi thấy hụt hẫng, một cảm giác thất vọng vô cớ dậy lên trong lòng. Không hiểu điều gì khiến cô rơi lệ, từng giọt ướt đắng phủ lên trên đôi má đã lạnh toát vì sương đêm. Mimi lui vào bên trong, cô cắm tai nghe và radio bát đầu ngân lên bản nhạc buồn bã….
Trong giấc mơ chợp chờn, Mimi lại thấy thấp thoáng hình bóng người con trai mờ ảo dưới nắng chiều vàng nhẹ. Có lúc, người con trai đó gọi lên một cái tên nhưng Mimi không thể nghe rõ cái tên ấy. Có lúc Mimi thấy anh cười đùa vui vẻ, có lúc cô lại thấy người con trai ấy cúi đầu lặng lẽ, dáng vẻ anh thật buồn bên làn khói thuốc mờ trắng. Mimi đã muốn chạm vào anh thật gần, thật gần... Mimi muốn nhìn rõ gương mặt anh, muốn nói với anh điều gì đó, muốn nằm lấy bàn tay anh để tìm chút cảm giác ấm áp chở che... Không biết vì lý gì, không hiểu bằng cách nào mà hình bóng người con trai đó cứ len lỏi vào trong mỗi giấc mơ của cô. Và cũng không hiểu vì điều gì lại khiến Mimi cảm thấy muốn chạm vào người anh đến vậy. Để rồi mỗi khi tỉnh giấc, xung quanh Mimi chỉ là căn phòng trống lạnh càng khiến cô hụt hẫng và cô đơn đến tê người. Mimi cảm thấy ấm áp mỗi khi được nhìn thấy bóng hình ấy, và dường như đó là điều thân thuộc duy nhất là chỗ dựa tinh thần cho cô gái đơn độc như Mimi lúc này. Đã nhiều lần Mimi tự hỏi, người con trai đó là ai, phải chăng trong cuộc đời này cô còn có một người anh trai, một người em trai, hay đó chính là người mà cô đã từng thương mến. Dù là ai đi nữa thì Mimi cũng từng luôn ao ước, giá mà, người con trai trong mơ đó có thể bước tới đời cô, có thể ôm lấy cô và nói cho cô biết cô là ai trong cuộc đời này, để cô biết mình không lẻ loi, không cô độc, để cô biết ở đâu đó vẫn có người ngóng chờ, thương yêu và luôn sẵn một vòng tay đón cô trở về...
***
Sau khi rời khỏi bệnh viện mà không biết Mimi đã đi về đâu, Tuấn Anh cảm thấy buồn bực trong lòng, nó giống như cảm giác yêu ai đó rồi bị người ta cho leo cây vậy. Mà với Tuấn Anh, thì có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời anh bị một cô gái bỏ đi không một lời nhắn nhủ. Tuấn Anh lao lên xe phóng như bay về phía bờ hồ. Lòng vòng một lúc cho tới khi sương gió đủ lạnh để mang tới cho anh cảm giác thấm mệt và giá buốt thì mới chịu ra về. Tuấn Anh đã định ghé qua chỗ Minh Lê để xả nỗi bực tức của mình lên người con gái vô can ấy, nhưng rồi anh nhận thấy có lẽ nên trút lên đầu thằng bạn thân thì sẽ tốt hơn. Thế là Tuấn Anh đánh xe một mạch tới nhà An Khánh. Lúc này An Khánh cũng vừa tàn cuộc gặp gỡ khách hàng trở về.
Nhìn vẻ mặt bực bội của Tuấn Anh, An Khánh pha trò ngay tức thì:
Này ông tướng, hôm nay bị em nào chọc giận hay sao mà trông bộ mặt có vẻ căng thẳng dữ vậy?
Tuấn Anh gắt gỏng:
Ông im đi hộ tôi cái!
An Khánh tròn mắt trước thái độ cáu bẳn của người bạn. Anh nhún vai tỏ ý không hiểu:
Xì! Thôi được rồi, tôi sẽ để ông yên cho tới khi ông chịu tự thú với tôi được chứ?
Tuấn Anh im lặng, anh tiến lại gần An Khánh khoác lên vai gã bạn thân tỏ ý làm lành. Cả hai cùng bước vào tháng máy trở về căn hộ. Vừa đến cửa Tuấn Anh liền mở lời:
Đêm nay tôi sẽ over night với ông nhá? Không sao chứ?
Tùy ông thôi. Làm thế nào thì làm nhưng đừng để hàng xóm xì xào về giới tính của tôi là được
Tuấn Anh phá lên cười lao đến ôm lấy cổ An Khánh diễn trò BD. Anh hôn chụt chụt lên má An Khánh rồi buông lời tán tỉnh:
Yêu anh nha em, chia tay anh không đòi quà!
An Khánh vừa mở xong cửa anh vội đẩy Tuấn Anh ra khỏi người mình vờ tháo chạy:
Thằng quỷ, ông làm tôi nổi hết da gà lên rồi đây này. Ông mà còn làm tới là tôi mách em Minh Lê để em ấy cho ông đi test giới tính đó nha.
Tuấn Anh càng phá lên cười như nắc nẻ:
Ông dọa tôi hả, lại thích thách nhà giàu húp tương hả? Trước khi mách được Minh Lê thì tôi đã cho ông xong đời zai rồi nha.
Tuấn Anh đưa hai tay hù dọa rồi lao đến ôm An Khánh. Cả hai giỡn nhau vật lộn cười sặc sụa. Một hồi An Khánh vớ lấy cái khăn trải bàn màu trắng giơ lên vẫy vẫy đầu hàng:
- Tôi thua ông rồi đồ quỷ. Tha cho tôi đi.
Tuấn Anh thở hổn hển cười không ra tiếng vì mệt:
- Thôi được, cháu ngoan thì bác tạm tha. Nhưng coi chừng đêm nay bác cho biết tay đó nha… haha
Khi trò chơi kết thúc. An Khánh lao vào phòng tắm táp, còn Tuấn Anh chợt nhớ đến Mimi. Lòng anh thổn thức, một cảm giác vừa lo lắng, vừa bực bội bứt rứt dậy lên trong lòng. Tuấn Anh với lấy điếu thuốc châm lửa rít một hơi rồi lao ra ban công đứng trầm ngâm.
Bên kia tòa nhà đối diện, ánh đèn vàng vọt mờ ảo. Tuấn Anh thấy thấp thoáng bóng phụ nữ ra vào qua lớp kính mờ. Tuấn Anh đang mải miết suy nghĩ về Mimi nên anh chẳng bận tâm tới những gì diễn ra trước mắt. Ngay cả khi người phụ nữ ấy bước ra ban công đưa tay vẫy gọi ai đó giữa lúc khuya khoắt anh cũng chẳng muốn tò mò. Từ lâu lắm rồi cái tên Đan Phương đã không còn mặc định là thứ gì đó rất riêng ở trong tim anh nữa. Nhưng không hiểu sao từ lúc gặp Mimi, cái thứ tình yêu đơn phương ngày nào lại ùa về, âm ỉ và dai dẳng đầy ám ảnh. Anh đã không muốn nghĩ tới Đan Phương nữa để trái tim anh có thể trọn vẹn với Minh Lê nhưng dường như sức mạnh của sự rung động đầu đời lớn hơn ý chí của anh rất nhiều. Nên bây giờ đây trái tim anh cồn cào khôn xiết. Nhưng chính anh cũng không hiểu vì tình yêu đơn phương đầu đời trỗi dậy hay do anh đã bị trúng tiếng sét ái tình của người con gái xa lạ, bí ẩn Mimi. Anh không rõ, thật sự không rõ…
Chương 8
Tuấn Anh cứ đứng lặng lẽ rít thuốc và phả khói, mặc những làn sương lạnh nối tiếp nhau buông xuống phủ ướt trên mái đầu. Đôi mắt anh trĩu buồn về những tình cảm lẫn lộn không thể phân định.
Anh thừa nhận mình là kẻ đào hoa, những cô gái đi qua đời anh có lẽ phải kể đến đơn vị hàng chục, nhưng cô gái ở lại đời anh cho đến giờ phút này thì mãi mãi chỉ có Đan Phương. Còn Minh Lê, là thứ tình yêu trong lành, an toàn nhưng không thật sự quá sâu sắc. Nếu có lúc nào đó Minh Lê cầm dao đâm vào tim anh cả trăm nhát thì cũng không bằng một lần mũi kim Đan Phương vô tình châm vào trái tim của anh.
Nhưng vì sao anh phải buông tay Đan Phương để ngậm ngùi nhìn cô ở bên An Khánh. Vì anh là người rõ hơn ai hết người Đan Phương cần là An Khánh và chỉ có An Khánh mới có thể khiến Đan Phương cười trong hạnh phúc mà thôi. Đó cũng là lý do khiến Tuấn Anh đành nhắm mắt chấp nhận để người con gái mình yêu thương nhất bước đến bên người bạn thân. Và khi Đan Phương đột ngột mất tích thì chính anh đã là người phải nhận nỗi đau đớn gấp bội. Anh vừa xót xa cho An Khánh, vừa lo lắng đau khổ vì Đan Phương ra đi. Và năm năm kia là khoảng thời gian đủ dài để tạm ru ngủ nỗi buồn khôn xiết đó, nhưng từ hôm Mimi đột ngột xuất hiện thì mọi thứ về Đan Phương lại ùa về nhức nhối trong lòng anh.
Tuấn Anh đứng lặng lẽ trong làn gió lạnh đầu đông. Dường như Mimi từ lúc nào đã trở thành nỗi ám ảnh trong tâm trí khiến anh không thể nào nguôi nghĩ về người con gái ấy. Tuấn Anh ước gì mình có thể xẻ toạc chuyện này trút bầu tâm sự cùng An Khánh như mọi chuyện anh vẫn thường tìm đến An Khánh. Nhưng làm sao có thể nói với An Khánh rằng anh đã gặp một người con gái giống Đan Phương như hai giọt nước. Làm sao có thể để An Khánh biết rằng anh còn yêu Đan Phương đến nhường nào. Cũng chính vì thế mà anh đã muốn giấu nhẹm Mimi như một báu vật huyền bí chỉ thuộc về riêng mình mà thôi...
Tuấn Anh cứ miên man với những dòng suy nghĩ cho đến khi điếu thuốc thứ 5 đã tàn lửa anh mới chợt nhận ra cơ thể mình đang bắt đầu buốt lạnh vì sương đêm mỗi lúc một buông nhiều. Tuấn Anh dụi nốt chút đốm đỏ trên điếu thuốc còn sót lại, cẩn thận bỏ vào thùng rác phía sau rồi mau chóng trở lại phòng. An Khánh lúc này vẫn còn thức, anh chăm chú vào chiếc Apad lướt tìm thông tin gì đó. Thấy Tuấn Anh lạch cạch cửa, An Khánh không quay lại nhìn mà bất chợt hỏi:
- Này ông, có khi nào Đan Phương đã quay trở về mà không tìm đến chúng ta không nhỉ?
Tuấn Anh đang rảo bước bỗng sững lại trước câu hỏi đường đột của người bạn. Tuấn Anh lắp bắp trả lời không rõ tiếng:
- Ông…! Sao tự nhiên ông lại nghĩ như vậy?
- Tôi không biết nữa, nhưng ông biết đấy dù ọi người đều nói Đan Phương đã không còn tồn tại trên cõi đời này nữa nhưng tôi lúc nào cũng hy vọng và có cảm giác là cô ấy còn sống. Nhất là thời gian gần đây, tôi cảm thấy cô ấy đang ở rất gần, rất gần…
Tuấn Anh hơi lạnh người khi nghĩ đến Mimi. Anh gượng cười an ủi An Khánh nhưng thực ra trong lòng đầy hoài nghi và lo lắng:
- Có lẽ ông đã nghĩ tới Đan Phương nhiều quá nên bị ám ảnh thôi. Chẳng có lí do gì khi Đan Phương trở về mà lại không tìm ông cả đúng không? Thôi đừng nói nhảm nữa.
An Khánh thở dài buồn bã:
- Ừ! Có lẽ tôi đã nhảm quá. Nhưng tôi vẫn tin có ngày được gặp lại Đan Phương, dù cho khi đó cô ấy đã có người đàn ông khác cũng được.
Tuấn Anh lặng lẽ leo lên giường trùm kín chăn qua đầu. Anh thật sự cảm thấy bất an về cảm nhận của An Khánh: “Người ta thường nói, những mối quan hệ huyết thống, những người từng thuộc về nhau luôn có một sợi dây liên hệ vô hình. Phải chăng cảm nhận của An Khánh về Đan Phương là sự thật. Vậy há chẳng phải Mimi là đối tượng rất đáng khả nghi hay sao? Nếu An Khánh biết được sự xuất hiện của Mimi trên cuộc đời này thì chuyện gì sẽ xảy ra đây? Nếu Mimi là Đan Phương thật và nếu như cô ấy bị mất trí nhớ thì sao có thể nhớ ra được An Khánh là ai chứ? Hoặc nếu Mimi không phải là Đan Phương đi chăng nữa, thì cũng chẳng có lí do gì mà mình phải nhường Mimi cho An Khánh cả. Mình nhất định phải có được người con gái ấy, dù Mimi chỉ mang hình dáng của Đan Phương thôi cũng có sao? Chỉ cần Đan Phương, hoặc Mimi vĩnh viễn trong tiềm thức không còn bóng hình của An Khánh nữa là mình sẽ được ở bên người con gái đã khiến tim mình thắt nghẹn bấy lâu rồi”. Tuấn Anh cứ nằm miên man trong nhưng toan tính luẩn quẩn mà không sao chợp mắt cho tới khi trời đã gần trở sáng anh mới ngủ thiếp đi.
Mimi mang một chiếc váy trắng tinh khôi tựa như một nàng công chúa. Nàng bước vào phòng dạ tiệc lộng lẫy và xinh đẹp. Mimi nghiêng gương mặt thanh tú cúi chào mọi người. Từng bước nhảy nhẹ tựa làn mây của nàng làm mê đắm bao người trước mặt. Nàng lướt từng bước nhún nhảy theo điệu Van vòng tới chỗ Tuấn Anh đang ngồi chìm đắm trong sắc đẹp của người con gái trong mộng. Mimi đưa mắt tinh nghịch mời Tuấn Anh nhảy cùng mình. Nhưng ngay khi Tuấn Anh vừa đưa tay ra nắm lấy bàn tay Mimi thì nàng đã ngã quỵ lịm đi. Tuấn Anh hốt hoảng lay gọi Mimi nhưng nàng tuyệt nhiên không tỉnh lại nữa. Tuấn Anh ôm nàng vào lòng nức nở: “Mimi! Mimi!”
Bỗng có kẻ nào đó phát mạnh vào cánh tay Tuấn Anh. Tuấn Anh choàng tỉnh giấc, gương mặt anh còn nguyên vẻ thất thần và những giọt nước ướt lạnh vẫn vương lấp lánh trên đôi má. Thì ra là An Khánh, kẻ đã lôi anh ra khỏi giấc mơ tình đau ngọt. Tuấn Anh liếc nhìn An Khánh ngượng ngùng thầm nghĩ: “Có khi gã đã biết hết bí mật của mình rồi cũng nên”.
An Khánh như đọc được ý nghĩ của Tuấn Anh liền cười lấp liếm:
- Ông mơ gì mà khủng khiếp quá! Cứ nức nở gọi tên ai đó. Gì mà Mimi? Mimi là nhân vật nào mà hân hạnh được ông tài trợ cả một đêm mộng mị vậy?
Tuấn Anh gãi đầu ái ngại:
- Chỉ là mơ thôi mà! À! Tôi gọi tên Mimi phải không? Tôi đi săn hồ ly nhưng hồ ly không phải là Đát Kỷ mà là Mimi ông ạ… hì hì!
An Khánh khẽ cười trong lòng không chút nghi ngờ:
- Giấc mơ của ông liêu trai quá nhỉ? Đêm mai có đi săn thì nhớ rủ tôi đi cùng để xem Mimi của ông xinh đẹp tới chừng nào nhé! Còn bây giờ tôi phải đi trước đây. Quá muộn rồi, giờ này tới công ty là khỏi ăn sáng luôn đó. Ông cũng liệu mà cuốn gói nhanh lên. Gần 9h rồi chứ bộ. Có khi Minh Lê đang chuẩn bị cho ông vài cái bạt tai làm món điểm tâm rồi cùng nên. Bye nhé! Buổi sáng tốt lành!
An Khánh nói rồi lao vội ra ngoài cửa. Anh đánh xe một mạch tới công ty rồi lao ngay vào phòng làm việc. Mấy hôm nay anh quên béng mất Mai Ly cho tới khi cô bê một tách cà phê ngoan ngoãn đặt trước mặt anh:
- Anh dùng cà phê đi cho tỉnh táo!
An Khánh giật mình nhìn lên gương mặt Mai Ly xinh xắn. Anh đã sẵn sàng ột cuộc trả đũa quyết liệt của người đẹp. Nhưng khác với những gì An Khánh tưởng tượng. Mai Ly không mang vẻ mặt kênh kiệu, bướng bỉnh như thường thấy. Lúc này, vẻ mặt buồn so và cử chỉ nhẹ nhàng khiến cô đẹp tựa chú mèo ngoan ngoãn. An Khánh cảm thấy hơi ái ngại trước phản ứng khác bình thường của Mai Ly. Khi Mai Ly đã lui về phòng thư ký An Khánh mới chủ động nói chuyện với cô qua Skype.
- Mai Ly! Em không giận tôi về chuyện lần trước chứ?
Phía bên kia Mai Ly nhanh chóng trả lời như đã trực chờ cuộc nói chuyện này:
- Chuyện gì cơ! Tôi chẳng nhớ chuyện gì cả. Mà sao anh phải xin lỗi?
- Ừ, phải rồi tôi vô duyên quá. Nhưng nếu em không bận tâm thì tốt quá rồi! Chúc em buổi sáng vui vẻ nhé Mai Ly!
- Cảm ơn anh! Anh cũng thế nhé, tôi làm việc đây!
- Ok em!
Mai Ly cố giữ thái độ lạnh lùng nhưng thật ra trong lòng cô lúc này đang sục sôi căm giận. Cả tuần qua cô đã bỏ công tìm hiểu xem Minh Lê là ai mà dám ngang nhiên tuyên bố là người phụ nữ vô cùng quan trọng trong cuộc đời người đàn ông mà cô đã mặc định thuộc về mình. Hóa ra Minh Lê lại là đối tượng chẳng đáng bận tâm vì cô hoàn toàn vô hại trong mối quan hệ của Mai Ly và An Khánh. Nhưng Mai Ly cảm thấy bị súc phạm vì thái độ ngang ngược đó của Minh Lê. Trong đời 25 năm của cô, chưa từng có một người con gái nào dám chọc giận cô đến vậy. Mà Mai Ly vốn là kẻ thù dai nhớ lâu nên cô quyết tâm phải dạy cho Minh Lê một bài học. Còn An Khánh cô sẽ tìm cách cảnh cáo anh về thái độ bao đồng cho kẻ dám trọc giận mình. Phan_1 Phan_2 Phan_3 Phan_5 Phan_6 end Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK